Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

BÙI THANH HIẾU - ẾCH CHẾT LUÔN LÀ TẠI MIỆNG

Có người từng nói với tôi một câu đại loại kiểu thế này: Làm người thì nên biết đâu là điểm dừng. Sự va vấp không đơn thuần là chỉ để cho vui, nó cho thấy bạn đã có nhiều yếu điểm và nên chăng trước khi để thời gian kịp thay đổi bạn thì sự im lặng, lắng nghe những chuyển động xung quanh là điều cần hơn hết. 

Câu chuyện lời qua tiếng lại giữa Bùi Thanh Hiếu - Người buôn gió với Beo Hồng (Hồ Thu Hồng) - Nguyên Tổng biên tập báo Thể Thao TP.HCM, hiện đang cư ngụ tại T.P San Jose, California, Hoa Kỳ có thể xem là một bài học lớn đối với gã trai luôn bị vạ miệng này. 

Trước khi đi chính thức vào câu chuyện đang gây bão dư luận này, xin được nói qua câu chuyện mà mới chỉ đi qua vài ngày thôi. Không hiểu trước đó Hiếu Người buôn gió (cách gọi của Beo Hồng) có ân oán gì với thứ trưởng Bộ Thông tin & truyền thông phụ trách báo chí Trương Minh Tuấn không nhưng ở hai bài viết liền Hiếu đã không ngần ngại vị Thứ trưởng vừa được bầu làm Bí thư Đảng uỷ Bộ thông tin & truyền thông này. Bị dư luận đáp trả tương đối gay gắt ở bài viết thứ nhất khi cho rằng việc ông Thứ trưởng Tuấn ký quyết định thu hồi thẻ nhà báo của Nguyên Phó Tổng thư ký báo Thanh niên Đỗ Hùng gắn với động cơ chính trị kiểu "lấy lòng cấp trên để thăng tiến trong kỳ đại hội sắp tới". Một chi tiết hết sức gượng gạo, thiếu logic đã khiến nó tự bóc mẽ Hiếu trước khi những người hiểu chuyện kịp ập vào lên án gã. Tuy nhiên, như một kẻ đi săn hăng máu, việc bị lên án đồng loạt dường như đã kích thích gã tiếp tục thể hiện mình ở bài viết tiếp theo. Và dù đã cố lòng dụng công, làm phức tạp hoá câu chuyện và sự đa dạng, chồng chéo mối quan hệ trong đó, nhưng như đã nói ở bài viết trước, "Cái thời làm mưa làm gió của thông tin bịa đặt đã qua rồi. Dân chúng bây giờ, sau một thời ngộ độc vì thông tin giả đã trở nên cảnh giác, đã biết phân tích, đánh giá những thông tin thu thập được từ những nguồn không chính thống rồi. Câu nói đầu lưỡi "mạng ấy mà" đã trở nên phổ biến rồi. Bỏ cái lối dựng chuyện ấy đi kẻo chủ chê là "toi cơm", không khéo nó còn nện cho vì làm nó cũng bị vạch mặt".

Sau chuyện này, với Hiếu mọi thứ chưa phải đã hết, dù không có thêm một bài viết nào liên quan tới ông Thứ trưởng Tuấn hay về cuộc đấu giữa những phe nhóm trong Đảng như những gì đã tượng tưởng trước đó. Song để vớt vát chút gì đó cho cái danh dự và nhân phẩm vốn đã bán rẻ cho quỷ dữ của mình, gã đã lặng lẽ cóp nhặt tất cả những tiếng chửi của thiên hạ để đặt lên blog của mình mà không có một cái bình luận nào. Ai cũng hiểu sự im lặng đầy dụng công của gã và gã đang sử dụng cái chiêu thức mà theo cách gọi của các nhà truyền thông lão luyện vẫn gọi là "dùng gậy ông đập lưng ông". Có thể với nhiều người chiêu thức có phần đặc thù này đã thành công song với Hiếu thì nó lại phản tác dụng khi nó đã làm cho không ít người vì tò mò, hiếu kỳ vào xem đã thấy rõ hơn con người gã. Thậm chí có người còn chửi Hiếu là dùng chính những gì người ta viết về mình để tự PR bản thân. 

Và riêng chỉ đến đây thôi có lẽ với một người bình thường họ sẽ chọn cách im lặng. Im lặng để hiểu thiên hạ đang nói gì về mình, để tìm ra một lối đi hòng cứu vãn lại những gì đã mất. Có vẻ như về khoản này thì vị "Tiến sỹ Mảnh chai" Phan Quốc Việt đã thành công hơn Hiếu. Ông Việt đã chịu khó im lặng sau chuyện rèn luyện lòng dũng cảm cho trẻ bằng trò mạo hiểu đi qua những mảnh chai và để rồi ông đã chọn thời điểm tái xuất trở lại qua câu chuyện của nữ sinh Quảng Bình 29 điểm đại học không được vào học trong trường Công an nhân dân do không kê khai đầy đủ lí lịch.... 



Câu chuyện với Beo Hồng có thể xem là một bước trượt dài không phanh của Hiếu Người buôn gió và nếu như lần trước trong lần tấn công thứ trưởng Trương Minh Tuấn, ông Tuấn đã im lặng bởi ông là môt người đương quyền và với lại ông Tuấn cũng không dại gì lên tiếng để người ta đánh giá. Ông Tuấn im lặng nhưng dư luận đâu có để im cho Hiếu. Nhưng ở lần này có vẻ như Hiếu đã gặp một người cứng cạ và sẵn sàng ăn thua ở tất cả các trường hợp. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét